I Am Afraid✓


You say that you love rain,
but you open your umbrella when it rains.
You say that you love the sun,
but you find a shadow spot when the sun shines.
You say that you love the wind,
but you close your windows when wind blows.
This is why I am afraid;
You say that you love me too.

William Shakespeare


Immortality✓

(Do Not Stand By My Grave and Weep)
by
Clare Harner (1909-1977)
 Do not stand
   By my grave, and weep,
I am not there,
   I do not sleep–

I am the thousand winds that blow,
I am the diamond glints in snow.
I am the sunlight on ripened grain,
I am the gentle, autumn rain.
As you awake with morning’s hush,
I am the swift, up-flinging rush
Of quiet birds in circling flight.
I am the day transcending night.

Do not stand
   By my grave, and cry–
I am not there,
I did not die.

TÔI KHÔNG CHẾT

Xin đừng đứng
Bên mồ tôi, khóc lóc.
Mồ trống trơn,
Tôi chẳng ngủ bao giờ.

Tôi là cánh của muôn ngàn cơn gió
Là tuyết băng lấp lánh tựa kim cương
Là mặt trời ấm áp của tình thương
Là giọt nước mùa thu mưa tí tách.
Khi em thức một buổi mai tĩnh lặng,
Tôi là chim vi vút lượn chung quanh,
Là ánh ngày rực sáng vượt màn đêm.


Xin đừng đứng
Bên mồ tôi, khóc lóc.
Mồ trống trơn,
Tôi chẳng chết bao giờ.

Spring in War Time✓

SARA TEASDALE
1884-1933

I feel the spring far off, far off,
    The faint, far scent of bud and leaf—
Oh, how can spring take heart to come
    To a world in grief,
    Deep grief?

The sun turns north, the days grow long,
    Later the evening star grows bright—
How can the daylight linger on
    For men to fight,
    Still fight?

The grass is waking in the ground,
    Soon it will rise and blow in waves—
How can it have the heart to sway
    Over the graves,
    New graves?

Under the boughs where lovers walked
    The apple-blooms will shed their breath—
But what of all the lovers now
    Parted by Death,
    Grey Death?

1
Mùa Xuân Thời Chiến

Tôi nghe mùa xuân đến từ xa
Mùi của lá non và lộc biếc
Sao mùa xuân còn đang tâm đến
Trong thế giới buồn đau
Thảm thiết

Mặt trời đổi hướng, ngày thêm dài
Rồi sao hôm nhô ra lấp lánh
Ngày còn nán lại làm gì đây
Để loài người hận thù
Chém giết

Cỏ thức giấc cựa mình trên đất
Vươn mình lên trò chuyện thì thào
Sao chúng nỡ cười nói ồn ào
Ngay trên những nấm mồ
Vừa đắp

Hàng cây người yêu nhau dạo bước
Mùi hương thơm hoa táo còn ngây
Nhưng đâu rồi cặp tình nhân ấy
Đã chia lìa chết chóc
Buồn thay.

2

Tôi nghe xuân đến từ xa
Lá non lộc biếc chan hòa mùi hương
Ôi mùa xuân quá thê lương
Nỡ nào mang đến đoạn trường khổ đau
Khổ đau cho quả địa cầu!

Vầng dương bước bỗng thêm dài
Sao hôm đã mọc bóng ngày chưa đi
Ngày còn lưu luyến làm chi
Để người thù hận cuồng si tương tàn
Tương tàn chém giết dã man!

Cỏ non thức giấc cựa mình
Vươn lên trò chuyện tâm tình lao xao
Nhưng sao chúng nỡ ồn ào
Trên bao bia đá nấm mồ chiến tranh
Chiến tranh tàn nhẫn vô tình!

Tàng cây rợp bóng tình nhân
Mùi thơm hoa táo ái ân còn nồng
Đâu rồi những cái nụ hôn
Chúng đều đã chết đã chôn chia lìa
Chia lìa cách biệt phu thê!

My Pretty Rose Tree✓

WILLIAM BLAKE


A flower was offered to me;
Such a flower as May never bore.
But I said I’ve a Pretty Rose-tree.
And I passed the sweet flower o’er.


Then I went to my Pretty Rose-tree:
To tend her by day and by night.
But my Rose turnd away with jealousy:
And her thorns were my only delight.

Cành Hồng Xinh Xắn của Tôi

người đến trao tôi một đóa hoa
đóa hoa huơng ngát tỏa muôn nhà
nhưng tôi đã có Hồng Tuơi Thắm
đành phụ tình ai quá mặn mà


rồi tôi trở lại với Hồng yêu
chăm sóc ngày đêm sáng lẫn chiều
nhưng Hồng giận dỗi vì ghen tức
Càng khiến lòng tôi hạnh phúc nhiều.

Because I Could Not Stop For Death

EMILY DICKINSON

Because I could not stop for Death –
He kindly stopped for me –
The Carriage held but just Ourselves –
And Immortality.

We slowly drove – He knew no haste
And I had put away
My labor and my leisure too,
For His Civility –

We passed the School, where Children strove
At Recess – in the Ring –
We passed the Fields of Gazing Grain –
We passed the Setting Sun –

Or rather – He passed Us –
The Dews drew quivering and Chill –
For only Gossamer, my Gown –
My Tippet – only Tulle –

We paused before a House that seemed
A Swelling of the Ground –
The Roof was scarcely visible –
The Cornice – in the Ground –

Since then – ’tis Centuries – and yet
Feels shorter than the Day
I first surmised the Horses’ Heads
Were toward Eternity –

Chuyến Xe Về Cõi Vĩnh Hằng

Bởi vì Tôi không dừng chân chờ Chết
Hắn đã ngừng bước chờ tôi
Cỗ Xe tang chỉ chuyên chở hai Người
Cùng với vị Thần Bất Tử.

Hắn lái chậm rãi- Hắn không vội vã
Và tôi cũng bỏ một bên
Tất cả khổ đau, lạc thú, ưu phiền
Vì phép Xã Giao cùng Hắn.

Chúng tôi băng qua trước mái Học Đường
Trẻ Con vui đùa phơi phới
Chúng tôi băng qua Đồng Lúa Quê Hương
Và vầng Kim Ô hấp hối.

Nhưng Mặt Trời đi lặn trước
Sương đêm mang về lạnh lùng Giá buốt
Trên chiếc Áo sa duy nhất mỏng manh
Và cái Khăn quàng ẩm ướt.

Chúng tôi dừng lại trước một Ngôi Nhà
Một Bãi nhô trên mặt đất
Mái nhà cơ hồ đâu đây lẫn khuất
Vách nhà u uất chìm sâu.

Từ đó trôi đi đã hàng Thế Kỷ
Mà cứ như mới Hôm Qua
Tôi tưởng còn thấy Đầu con Tuấn Mã
Lao về Vĩnh Cữu xa xa.

Chuyến Xe Về Trời

Bởi tôi lê bước dặm trường
Tử thần dừng lại dọc đường đón tôi
Cỗ xe chỉ chở hai người
Ngoài Thần Bất Tử đã ngồi bên trong.

Tài công chậm rãi thong dong
Và tôi cũng dẹp hết lòng riêng tây
Niềm vui nỗi khổ vơi đầy
Hòa cùng anh lái một ngày vô tư.

Xe qua trước mái Học Đường
Trẻ Con đùa nghịch Sân trường Giờ chơi
Xe qua Đồng Lúa xanh tươi
Xe qua dưới bóng Mặt trời Hoàng hôn.

Nhưng rồi vầng Nhựt qua luôn
Màn đêm tăm tối Sương buông lạnh lùng
Tấm Thân buốt giá rét run
Một the Áo mỏng- một vuông Khăn là.

Chúng Tôi dừng lại trước Nhà
Một mô đất trống lồi ra thành gò
Mái nhà ẩn khuất mơ hồ
Vách nhà chìm lấp dưới bờ đất sâu.

Hàng bao Thế kỷ qua mau
Tưởng chừng ngắn ngủi như sau một Ngày
Và tôi còn thấy đâu đây
Bóng con Tuấn Mã chạy bay về Trời.

“Hope” is the Thing with Feathers

EMILY DICKINSON

“Hope” is the thing with feathers –
That perches in the soul –
And sings the tune without the words –
And never stops – at all –

And sweetest – in the Gale – is heard –
And sore must be the storm –
That could abash the little Bird
That kept so many warm –

I’ve heard it in the chillest land –
And on the strangest Sea –
Yet – never – in Extremity,
It asked a crumb – of me.

Con Chim Hy Vọng

Con chim hy vọng xinh xinh
Đậu trong sâu thẳm tâm linh của người
Véo von khúc nhạc không lời
Liên tu bất tận đời đời thủy chung

Dù cho băng giá mịt mùng
Dù cho giông tố bão bùng phôi pha
Chim hoài cất tiếng hót ca
Đem nguồn hy vọng chan hòa thế nhân

Tôi nghe chim hót bao lần
Trong vùng băng tuyết, trên tầng biển khơi
Qua bao nghịch cảnh trong đời
Mà không hề tốn một mồi cho chim.

My Life Closed Twice Before its Close

EMILY DICKINSON (1830-1886)

My life closed twice before its close—
It yet remains to see
If Immortality unveil
A third event to me.

So huge, so hopeless to conceive
As these that twice befell.
Parting is all we know of heaven
And all we need of hell.

Đời Tôi Đã Chết Hai Lần

Đời tôi đã chết hai lần
Trước khi yên giấc dưới phần mộ sâu
Vẫn còn mong muốn ước ao
Trời xanh hé mở nhiệm mầu lần ba.

Hai lần tai biến vừa qua
Lớn lao, đau đớn, xót xa khôn lường
Chia ly mới biết thiên đường
Và miền địa ngục thê lương hãi hùng.

Success Is Counted Sweetest

BY EMILY DICKINSON

Success is counted sweetest
By those who ne’er succeed.
To comprehend a nectar
Requires sorest need.

Not one of all the purple Host
Who took the Flag today
Can tell the definition
So clear of victory

As he defeated – dying –
On whose forbidden ear
The distant strains of triumph
Burst agonized and clear!

Thành Công Chỉ Ngọt Ngào

Thành công chỉ ngọt ngào
Với kẻ thường thất bại
Muốn hưởng một nhuỵ hoa
Cần thật nhiều khao khát

Không một kẻ vênh váo
Đang cầm cờ diễn hành
Có thể hiểu rõ ràng
Thế nào là chiến thắng

Kẻ chiến bại hấp hối
Còn vang vọng bên tai
Hồi khèn xa thắng trận
Nảo nùng và bi ai.

Give All to Love

 RALPH WALDO EMERSON
1803-1882

Give all to love; 
Obey thy heart; 
Friends, kindred, days, 
Estate, good-fame, 
Plans, credit and the Muse,— 
Nothing refuse. 

’T is a brave master; 
Let it have scope: 
Follow it utterly, 
Hope beyond hope: 
High and more high 
It dives into noon, 
With wing unspent, 
Untold intent: 
But it is a god, 
Knows its own path 
And the outlets of the sky. 

It was never for the mean; 
It requireth courage stout. 
Souls above doubt, 
Valor unbending, 
It will reward,— 
They shall return 
More than they were, 
And ever ascending. 

Leave all for love; 
Yet, hear me, yet, 
One word more thy heart behoved, 
One pulse more of firm endeavor,— 
Keep thee to-day, 
To-morrow, forever, 
Free as an Arab 
Of thy beloved. 

Cling with life to the maid; 
But when the surprise, 
First vague shadow of surmise 
Flits across her bosom young, 
Of a joy apart from thee, 
Free be she, fancy-free; 
Nor thou detain her vesture’s hem, 
Nor the palest rose she flung 
From her summer diadem. 

Though thou loved her as thyself, 
As a self of purer clay, 
Though her parting dims the day, 
Stealing grace from all alive; 
Heartily know, 
When half-gods go,   
The gods arrive.

Tất Cả Cho Tình Yêu

Hãy cho tình yêu tất cả
Ấy là mệnh lệnh con tim
Bạn bè, người thân, tuổi trẻ
Tài sản, danh vọng, nàng thơ
Không một điều gì từ chối.

Mảnh lực tình yêu bất tận
Giới hạn tình yêu vô biên
Mệnh lệnh tình yêu tuyệt đối
Hy vọng tình yêu triền miên
Như một nữ thần quyền phép
Tình yêu bay vào mênh mông
Đôi cánh thiên thần rộng mở
Với bao ước muốn âm thầm
Dưới bầu trời sao rạng rỡ
Đi sâu vào cõi ngàn năm.

Tình yêu không dung hèn nhát
Tình yêu đòi hỏi hùng tâm
Tình yêu vượt lên ngờ vực
Dũng khí thách thức thiên thần
Tình yêu sẽ cho sẽ thưởng
Tâm hồn bay cao bay xa.

Vì yêu quên đi tất cả
Nhưng mà hãy nhớ lời ta
Một lời tâm tình cởi mở:
Hãy đem tất cả ý chí
Giữ cho mình cái tự do
Hôm nay, ngày mai, mãi mãi
Như một chàng trai du mục
Đối với người mình yêu thương.

Hãy yêu nàng chung thủy
Nhưng nếu bỗng bởi vì đâu
Nàng thay lòng đổi dạ
Quên tình xưa nghĩa cũ
Thích cuộc đời tự do
Hãy để nàng toại nguyện
Đừng níu kéo làm gì
Khi nàng quyết ra đi.

Dù yêu nàng hơn cả bản thân
Dù mất nàng cuộc đời tăm tối
Và lẽ sống không còn
Hãy ghi nhớ vào lòng:
Khi thánh thần đi khỏi
Thiên chúa sẽ ra đời.

The Wild Iris

LOUISE GLUCK
Nobel Prize 2020

At the end of my suffering
there was a door.

Hear me out: that which you call death
I remember.

Overhead, noises, branches of the pine shifting.
Then nothing. The weak sun
flickered over the dry surface.

It is terrible to survive
as consciousness
buried in the dark earth.

Then it was over:  that which you fear, being
a soul and unable
to speak, ending abruptly, the stiff earth
bending a little.  And what I took to be
birds darting in low shrubs.

You who do not remember
passage from the other world
I tell you I could speak again:  whatever
returns from oblivion returns
to find a voice:

from the center of my life came
a great fountain, deep blue
shadows on azure seawater

Hoa Diên Vỹ

Cuối đường khổ ải thương đau
Một khung cửa mở đi vào hư vô
Hãy nghe ta nói dưới mồ
Đến rồi cõi chết bến bờ tử sinh

Trên kia cây cối chuyển mình
Mặt trời thoi thóp lung linh nhạt màu
Buồn thay tâm thức chôn sâu
Bơ vơ giữa quả địa cầu tối đen

Xong rồi một kiếp không tên
Hồn hoang câm nín gục trên xác phàm
Hành tinh trái đất chợt cong
Tưởng như chim chóc liệng trong bụi hồng

Hỡi người còn nhớ hay không
Tiền thân những cõi mênh mông nghìn trùng
Riêng ta vẫn nhớ vô cùng
Trở về từ chốn mịt mùng lãng quên

Cất lên tiếng nói diệu huyền:
Ta là con suối thần tiên giữa đời
Bóng in
sâu thẳm
cao vời
Trên vùng biển cả một trời nước xanh.

MPH
10/10/20