Because I Could Not Stop For Death✓

EMILY DICKINSON

Because I could not stop for Death –
He kindly stopped for me –
The Carriage held but just Ourselves –
And Immortality.

We slowly drove – He knew no haste
And I had put away
My labor and my leisure too,
For His Civility –

We passed the School, where Children strove
At Recess – in the Ring –
We passed the Fields of Gazing Grain –
We passed the Setting Sun –

Or rather – He passed Us –
The Dews drew quivering and Chill –
For only Gossamer, my Gown –
My Tippet – only Tulle –

We paused before a House that seemed
A Swelling of the Ground –
The Roof was scarcely visible –
The Cornice – in the Ground –

Since then – ’tis Centuries – and yet
Feels shorter than the Day
I first surmised the Horses’ Heads
Were toward Eternity –

Chuyến Xe Về Cõi Vĩnh Hằng

Bởi vì Tôi không dừng chân chờ Chết
Hắn đã ngừng bước chờ tôi
Cỗ Xe tang chỉ chuyên chở hai Người
Cùng với vị Thần Bất Tử.

Hắn lái chậm rãi- Hắn không vội vã
Và tôi cũng bỏ một bên
Tất cả khổ đau, lạc thú, ưu phiền
Vì phép Xã Giao cùng Hắn.

Chúng tôi băng qua trước mái Học Đường
Trẻ Con vui đùa phơi phới
Chúng tôi băng qua Đồng Lúa Quê Hương
Và vầng Kim Ô hấp hối.

Nhưng Mặt Trời đi lặn trước
Sương đêm mang về lạnh lùng Giá buốt
Trên chiếc Áo sa duy nhất mỏng manh
Và cái Khăn quàng ẩm ướt.

Chúng tôi dừng lại trước một Ngôi Nhà
Một Bãi nhô trên mặt đất
Mái nhà cơ hồ đâu đây lẫn khuất
Vách nhà u uất chìm sâu.

Từ đó trôi đi đã hàng Thế Kỷ
Mà cứ như mới Hôm Qua
Tôi tưởng còn thấy Đầu con Tuấn Mã
Lao về Vĩnh Cữu xa xa.

Chuyến Xe Về Trời

Bởi tôi lê bước dặm trường
Tử thần dừng lại dọc đường đón tôi
Cỗ xe chỉ chở hai người
Ngoài Thần Bất Tử đã ngồi bên trong.

Tài công chậm rãi thong dong
Và tôi cũng dẹp hết lòng riêng tây
Niềm vui nỗi khổ vơi đầy
Hòa cùng anh lái một ngày vô tư.

Xe qua trước mái Học Đường
Trẻ Con đùa nghịch Sân trường Giờ chơi
Xe qua Đồng Lúa xanh tươi
Xe qua dưới bóng Mặt trời Hoàng hôn.

Nhưng rồi vầng Nhựt qua luôn
Màn đêm tăm tối Sương buông lạnh lùng
Tấm Thân buốt giá rét run
Một the Áo mỏng- một vuông Khăn là.

Chúng Tôi dừng lại trước Nhà
Một mô đất trống lồi ra thành gò
Mái nhà ẩn khuất mơ hồ
Vách nhà chìm lấp dưới bờ đất sâu.

Hàng bao Thế kỷ qua mau
Tưởng chừng ngắn ngủi như sau một Ngày
Và tôi còn thấy đâu đây
Bóng con Tuấn Mã chạy bay về Trời.

Leave a comment